“Khám phá nội tâm và phát triển nội lực đôi khi chỉ đơn giản là được dừng lại và quan sát nó thật tỉ mỉ, thấu suốt.”
Sống tự do, thoải mái có phải là thiếu trách nhiệm với gia đình?
Gần đây, trong một bộ phim em xem, có một câu nói như này “Nếu bạn có người thân, thì bạn phải nghĩ cho họ. Bạn nghỉ ngơi thì họ không được nghỉ ngơi, bạn ngồi đó thì chân họ phải chạy không ngừng.” Câu này khiến em suy nghĩ, nếu mà để nói là mỗi cá nhân đều cần phát triển tự do, thoải mái, thì có phải là mình sẽ trở thành người thiếu trách nhiệm với gia đình và ích kỷ hay không?
Chị nhớ một bộ phim Trung Quốc có tên Lấy Danh Nghĩa Người Nhà, tiêu đề của phim rất là chạm với chị nên xem liền. Ở thời điểm đó, bản thân chị cảm giác mệt mỏi tận cùng như mình đang phải gánh vác đủ thứ từ trong nhà ra ngoài đường mà không nhận được sự chia sẻ từ bất cứ ai. Một mình, vừa thấy cô đơn, vừa thấy mắc kẹt, vừa bị bào mòn. Mà giờ thì không còn nữa 😀
Chắc hẳn trong mỗi người, ít nhiều gì cũng vài lần bị mắc kẹt giữa các vai trò, trách nhiệm, không chỉ là giữa bản thân và gia đình mà còn xã hội, đội nhóm, công việc… Trách nhiệm đôi khi trở thành gánh nặng, chồng chất nghĩa vụ phải thực hiện mà không được lựa chọn. Hoặc lựa chọn có cái này thì mất cái kia, một kiểu tư duy đánh đổi. Thực ra nếu nhìn sâu hơn, có thể phần trách nhiệm đó, lại chính là một phần mong muốn trong mình, hoặc vô tình mình tự gắn mình với trách nhiệm đó, lâu dần thành quen, không chịu gỡ xuống. Quay lại với chuyện của mình với mình thôi. Vấn đề cũng có thể nằm ở chỗ, cùng một lúc, chúng ta muốn nhiều thứ hơn khả năng đáp ứng của chính mình.
Ví dụ, em đặt em và chị trong một không gian kín, chỉ có từng đó lượng oxy, nếu áp dụng tư duy đánh đổi này, thì có phải là khi em hít thở, là em đang lấy mất nguồn oxy của chị không? Nhưng nếu bây giờ, mình mở ra một không gian rộng hơn, em trồng thêm cây xanh để có thêm oxy, vậy là mọi chuyện đã trở nên khác biệt rồi. Hoặc đơn giản là em rời phòng, tới khi mình có giải pháp.
Khi mình mở rộng nguồn lực, mở rộng không gian, hoặc tạm buông xuống vài điều, sẽ có nhiều giải pháp tích cực hơn.

Ngoài ra chị cũng nghĩ, việc phát triển cá nhân và chăm lo cho gia đình không nhất thiết phải đối lập, cũng không cần thiết phải hoà hợp. Đó chỉ là sự ưu tiên trong mỗi giai đoạn thích nghi và đi tới sự phát triển của bản thân. Việc lựa chọn ưu tiên nào, khi nào tuỳ thuộc vào sự tự nguyện, cũng cần nhiều can đảm của mỗi người. Và may mắn là mỗi lựa chọn đều chỉ mang tính thời điểm và hoàn toàn có thể điều chỉnh, thay đổi. Xấu nhất là chọn sai thì chọn lại. Vậy điều gì khiến mình còn mặc kẹt, còn phân vân?
Trong gia đình hay thậm chí là xã hội, mỗi người đều có thể hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau. Việc cho đi cũng giúp mình cảm nhận được tình thương yêu đang chảy trong mình. Có lúc ta cần cho đi, cũng có lúc ta cần nhận lại. Mọi sự cân đo đong đếm chỉ làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Khi mình có sự thay đổi trong lựa chọn ưu tiên và vai trò, mình chỉ cần chủ động sắp xếp lại, thông qua giao tiếp, cùng chia sẻ, và một chút thời gian, không gian để gia đình cùng thích nghi.
Nếu trước đây em dành 90% thời gian cho gia đình, nhưng giờ em muốn dành 50%, điều đó không có nghĩa là em bỏ mặc gia đình, đó là cơ hội để gia đình cùng nhau sắp xếp lại phân bổ trách nhiệm thời gian, phù hợp với nhu cầu của từng người, cùng thực tập thấu hiểu, chia sẻ và thương yêu bền vững lẫn nhau. Chẳng phải là cùng nhau sao, nếu chỉ mình mình chịu trách nhiệm, thì những thành viên còn lại chẳng còn cơ hội mà đóng góp, mà được cho đi.
Giải pháp luôn có, chỉ là khi mình chưa “thông”, thì mình chưa có “minh”.
