“Khám phá nội tâm và phát triển nội lực đôi khi chỉ đơn giản là được dừng lại và quan sát nó thật tỉ mỉ, thấu suốt.”
Khi im lặng trở thành khoảng lặng đắt giá
Trong các mối quan hệ, sẽ có nhiều người chọn im lặng dù không hài lòng. Họ sợ mất lòng người khác hoặc né tránh xung đột. Nhưng mà dần dần, cái điều đó có thể làm cho tiếng nói của người đó càng ngày càng mờ nhạt. Và bản thân sẽ bị trôi trượt trong những điều mà mình không mong muốn. Vậy chị nghĩ là, trong trường hợp như vậy, làm sao để mình có thể thể hiện được tiếng nói của mình ra ngoài tự tin hơn? Hoặc là thuyết phục, mà vẫn giữ được sự tôn trọng trong giao tiếp?
Vậy là em đang muốn chị khuyến khích người ta nói ra đi?
Dạ đúng rồi.
Nhưng mà im lặng tốt mà. Chị cũng hay chọn im lặng 😀
Nếu như mà chọn im lặng như vậy thì chị có cảm thấy là sẽ bị mắc kẹt trong đó không?
Im lặng có nhiều ý nghĩa, có thể là do xu hướng tính cách, hay do cách họ lựa chọn phản hồi, cũng có khi là do họ không thể nói ra… Thực ra chị thường chọn im lặng. Chỉ nói khi thấy cần, hoặc nói khi mình sẵn sàng nói, lâu lâu cũng có nói vô thức do thiếu kiểm soát cảm xúc.
Chị tự giải quyết với mình nhiều hơn là giải quyết với người khác. Tất nhiên thì việc này cũng có một vài hạn chế trong kỹ năng giao tiếp của chị với mọi người. Không phải đúng hay sai, mà là mình thấy ở một vài trường hợp thì nó không phải là quá lợi thế.
Ở nhiều hoàn cảnh thì sẽ hay hơn rất nhiều nếu mà mình tập nói ra, hoặc mình tập mình cởi mở hơn. Điều đó giúp cho giao tiếp được thông suốt hơn. Còn khi mà mình ít nói, chỉ giao tiếp bằng im lặng, thì có thể sẽ không bày tỏ được hết.
Ở đây, khi chị chọn im lặng, là mình tự giải quyết với mình, thì thực tình chị cũng không phải là chọn những thứ thiệt thòi hay chọn mắc kẹt với mình đâu. Nó có nghĩa là chị sẽ dành thời gian tự phản biện, đối chứng, nhìn lại… Có nhiều khi sau quá trình tự phản tư này, mình thấy cốt lõi vấn đề nằm ở phía mình, do cảm xúc bộc phát từ những niềm tin và suy nghĩ cá nhân, thì mình lo sửa mình. Hoặc cũng có thể thấy rằng mọi chuyện đang là như vậy rồi, mình không cần can thiệp thêm nữa. Còn sau đó nếu cảm thấy cần thiết phải trao đổi, nói ra thì sẽ sắp xếp lại ý tứ, lời nói, không gian, thời gian phù hợp để nói ra. Phải chú ý chuyện mình nói ra có giúp ích gì để giải quyết tình hình không, hay hữu ích cho ai đó không, hay chỉ nói ra để thoả mãn phần mình… Mình cũng đừng nghĩ chuyện nói ra cho thoả mãn mình là xấu. Nếu có xấu thì cũng chỉ có đúng lần nói ra đó là xấu thôi. Chỉ là khi ý thức được việc mình nói cho ai, sẽ giúp mình chủ động hơn và tiết chế hơn trong các cuộc nói chuyện, để đạt được những kết quả mình mong muốn.

Thường thì khi chị nói ra, là chị đang mong muốn đối phương hợp tác. Lúc này điều quan trọng nhất là mình cần kiểm soát kì vọng của mình ở nơi đối phương. Hiểu rằng mình rất muốn sự thay đổi, hay hợp tác từ phía họ. Nhưng còn quyền chọn sẽ làm gì, như thế nào là ở họ. Mình chỉ có thể ảnh hưởng tới họ phần nào, mà không thể kiểm soát được điều đó. Mình nỗ lực hết phần mình thôi, còn kết quả nên để tự nhiên. Mình cũng có thế tính đến những tình huống lí tưởng nhất, và cả xấu nhất để giúp mình có tâm thế sẵn sàng, cởi mở hơn. Như vậy nói ra sẽ hiệu quả. Mình cũng không cần lăn tăn về việc có nên nói hay không.
