“Khám phá nội tâm và phát triển nội lực đôi khi chỉ đơn giản là được dừng lại và quan sát nó thật tỉ mỉ, thấu suốt.”
Khi đam mê là thứ được nuôi dưỡng
Em thấy là có câu nói là: “Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn.” Lần đầu nghe nó em thấy rất truyền cảm hứng. Nhưng mà em nghĩ là trên thực tế thì không phải ai cũng theo đuổi đam mê thành công. Ví dụ mà đam mê của mình làm hoài mà không kiếm ra tiền, thì mình sẽ phải chịu áp lực tài chính rất là lớn. Ngoài bản thân mình còn nhiều trách nhiệm khác nữa như gia đình, xã hội, … Vậy giữa theo đuổi đam mê và ổn định tài chính, cái nào quan trọng hơn? Hoặc là có cách nào để mà mình cân bằng được cả hai điều này cùng lúc không?
Câu hỏi hay, nhưng mà câu hỏi này thì chị sẽ không dám trả lời. Vì chị cũng nói thật là trong đời chị, nếu mà để phải lựa chọn giữa đam mê hay là tài chính, thì chị cũng chưa từng lựa chọn đâu.
Với trải nghiệm cá nhân, thì hình như chưa có cái đam mê nào trong chị thôi thúc chị phải lựa chọn. Với chị đam mê giống như một tổ hợp của nhiều cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin và cả giá trị cá nhân. Đam mê lúc có, lúc không. Và nếu nó thường trực trong mình nhiều, thì nó sẽ giúp mình kiên trì hơn, sáng tạo hơn, hiệu quả hơn, và đong đầy hơn. Cho nên chị cũng không quá hiểu về hướng lựa chọn theo đuổi đam mê sẽ như thế nào.

Chị chỉ có suy nghĩ của mình về đam mê thôi. Chị nghĩ là rất là ít người sinh ra mà đã có đam mê. Một nhóm rất nhỏ những người sinh ra có được cho mình những sứ mệnh rõ ràng và niềm tin vững chãi. Khi mình nói tới đam mê, nó phải có một sức đẩy to lớn, một động lực bền bỉ để mình sẵn sàng chấp nhận những thứ mà nếu chọn đam mê, có thể mình sẽ bỏ lỡ. Ngoài kia nhiều thứ mình hứng thú, mình thoải mái và có thể nó chưa phải đam mê.
Còn lại là “Cứ làm đi, trọn vẹn – rồi sẽ có đam mê.”

Mình thử hình dung lại một thời điểm nào đó, mình cảm nhận rõ đam mê trong mình, mình sẽ thấy nó tự do, hứng thú, thoả mãn… kèm theo nhiều suy nghĩ tích cực, niềm tin với bản thân cao, sẵn sàng và luôn thấy mình có thể,… giống như đang chạy trên đường băng ấy. Thì mình học cách tạo ra cảm giác đó, bằng cách dành trọn tâm huyết cho hiện tại, việc mình đang làm, với quyết tâm chinh phục, đón nhận mọi điều và ghi nhận mình trong suốt quá trình, ăn mừng những thành tựu nho nhỏ,… Bằng cách đó tổ hợp những điều tạo nên đam mê được nuôi dưỡng và lớn mạnh.
Có thể mình sẽ không thành công ngay lần đầu. Nhiều khi phải dành cả cuộc đời để biết mình đam mê điều gì. Trải qua điều này, điều kia, mỗi giai đoạn cuộc đời đam mê cũng khác đi một chút, giống như ướm thử giầy, vừa chân rồi, còn phải xem nó có hợp với bộ đồ mình đang mặc không nữa.

Điều quan trọng là chỉ cần mình học cách sống trọn vẹn, thì dù tới cuối đời mình có tìm được đam mê hay không, chọn đam mê hay chọn cái khác, mình vẫn đã có một cuộc đời đáng nhớ, cho riêng mình. Một hành trình đẹp, sẽ dễ dàng hơn việc tìm tới một đích đến đẹp.
Nếu bản thân mình còn nhiều phân vân, thì hãy chọn can đảm. Can đảm sống trọn vẹn ngay cả khi mình đang đứng giữ bùng binh, ngã 5 ngã 7 😀
Em thấy ý này cũng hay.
Trước giờ em cứ nghĩ đam mê là một điều gì đó to lớn như: “Tôi muốn trở thành họa sĩ”, hay “Tôi muốn thành ca sĩ nổi tiếng”, … Nhưng mà giờ mình có một góc nhìn mới.
Mình cần phân biệt 2 yếu tố, mục tiêu và giá trị. Khi mình nói mình muốn có một khu vườn, là mình hướng tới mục tiêu, tính sở hữu. Còn khi mình nói mình muốn trồng cây, chăm sóc cây cối thì đó là giá trị. Thường thì mình có thể chỉ thích cảm giác khi đạt được mục tiêu, những phúc lợi khi đạt được nó, chứ không phải cảm giác làm nó. Trong khi đam mê là giá trị, là việc mình làm.
Lê Ngọc
Xem thêm các bài viết mới nhất
