“Khám phá nội tâm và phát triển nội lực đôi khi chỉ đơn giản là được dừng lại và quan sát nó thật tỉ mỉ, thấu suốt.”
Lời nói còn ở đó, nhưng mình hôm nay đã khác đi rồi
Em nghĩ là ai cũng từng vì một lời nói mà cảm thấy bị tổn thương. Có khi là đối phương người ta vô tình thôi hoặc cũng có khi là cố ý. Mình biết, mình hiểu mà khi mình nghe mình vẫn đau. Người ta hay bảo là lời nói sắc như dao vậy á. Tưởng buồn xong là hết rồi thôi. Nhưng đến một lúc, bắt gặp lại lời đó đó, sự việc tương tự đó là vô tình mình nhớ lại. Lời nói đó vẫn văng vẳng bên tai mình như in luôn. Nó cứ ở đó, có thể rất lâu. Chị có bao giờ gặp chuyện như vậy không? Chị nghĩ là có cách nào để mà mình tránh đi những cái tổn thương bởi lời nói của người khác?
Lại có một cuốn tiểu thuyết là “Đừng ai nói chuyện với cô ấy”. Ừ thì cô gái đấy cũng chỉ dùng lời nói thôi. Đó là một cuốn tiểu thuyết trinh thám tâm lí tội phạm.
Đúng là lời nói sẽ có một sức mạnh rất là to lớn. Lời nói cũng là một trong những phương tiện biểu hiện, giao tiếp quan trọng, được sử dụng hầu hết trong đời sống hàng ngày. Và trong cái lời nói đó, ngoài mặt ngôn từ, nó còn chứa đựng cảm xúc, tâm thế thông qua ngữ điệu, tông giọng, cử chỉ, nét mặt… và cả không gian, năng lượng chung đó.
Ngoài ra, mỗi người cũng sẽ có một cách tiếp nhận thông tin thông qua các giác quan khác nhau. Như chị, thuộc dạng kênh nghe hơi nhạy, mình dễ tiếp thu thông tin, học tập qua nghe. Có những người mà kênh quan sát tốt, thì người ta có thể sẽ dễ bị tổn thương bởi cái nét mặt đó, cử chỉ đó mà nhớ mãi…
Quay lại thì đúng là việc bị tổn thương bởi một lời nói là điều không thể nào mà tránh khỏi. Bản thân chị cũng từng giam mình trong nhiều lời nói, mặc kẹt ở đó, đặc biệt với những lời nói từ những người thân thiết, người mình thương yêu.
Cách thì chỉ có một thôi. Đừng GHIM nữa. Còn khi nào hết ghim được thì chưa biết 😀Có khi mất rất nhiều thời gian để bào mòn cái ghim đó, có khi chỉ cần một lời nói chữa lành khác là đủ gỡ ghim rồi, … có khi cái ghim đó cũng có thể ngày càng lớn mạnh, sâu sắc hơn.

Thậm chí, có những cái ghim đau, thật đau, nhưng vì mình chưa muốn buông, thì cũng khó để mà buông. Lúc đó, đau, chịu đau… như là một thói quen. Thì rất là thương.
Nên là học cách để thương mình nhé!
Khi đó, mình còn ngây ngô, còn nhiều vụng về, đối phương cùng có nhiều chất chứa, nên lỡ nói ra những điều khiến mình đau khổ. Còn hiện tại mình đã trưởng thành hơn, học cách sống an vui hơn, mình giữ mình tốt hơn. Những lời nói đó, đã qua rồi … như một điểm mốc, trong hành trình phát triển của bản thân mình.
Chị thường tự nhủ với mình như vậy. Câu chuyện, lời nói, con người … đã là ở quá khứ rồi. Học cách sống trọn vẹn với hiện tai, thì đau thương còn đó, nhưng nó không làm mình mệt hay buồn quá nhiều.

Ghim nhiều thì mệt lắm. Cho mình được tự do nhé ^^
